Titô Radio

Tình yêu kẻ ngang tàng - MatBiec

Vũ Trung Ninh Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012 , , phản hồi
1.

Hắn cười ngất ngây trong đám bạn "cùng hội cùng thuyền" của mình cùng men rượu và làn khói thuốc:

-Hahaha, tao giàu, tao đẹp trai."Đếch" có đứa nào mà tao không "cua" được.

Hình như câu cửa miệng của hắn là vậy.Trời sinh ra hắn,và cho hắn tất cả mọi thứ mà mọi người mong muốn.Dừng lại ở đó và chẳng có gì.Nhưng, đi kèm theo,trời cho hắn cả thói tự phụ, hợm hĩnh đến khác người.Mọi chuyện đều xuất phát từ đây.Vâng!Một con người coi tất cả bằng vung.

Điểm qua một chút về hắn, ta có thể thấy được lí do tại sao.Ok, hắn là con nhà giàu!Chỉ một chữ "giàu" thôi mà chưa chi đã hạ gục biết bao tên choai choai có thói quen lợi dụng rồi.Tuổi đời 30,thành đạt về mọi thứ.Hắn có nhà lầu, có xe hơi, và kể cả có "mã" bề ngoài.Nếu thiếu, có chăng hắn chỉ thiếu cái "nồi đất" của Thạch Sùng.Đương nhiên,là hăn-giám đốc của một thương hiệu.Đời hắn, nếm trải đủ mọi cung bậc mùi sung sướng.Duy nhất, hắn chỉ đam mê một thứ: Trai đẹp."Công việc" mà hắn yêu thích nhất, có bốn giai đoạn: Nhu cầu-Tung tiền-"Mua hàng"-và Hưởng thụ.Đừng hòng mong mơ quyến rũ hắn, chiếm đoạt hắn bằng cái ngoại hình bên ngoài.Gây chú ý à?Không hề.Đơn giản trong mắt hắn,bạn chỉ lá một "món háng" không hơn không kém.Muốn, hắn vứt tiền, và theo ý hắn bạn phải quỳ xuống chân hắn.Vui, hắn mướn khách sạn, buồn hắn...đá.

Lời tuyên bố của hắn ở trên làm bọn bạn chột dạ.Phản ứng đi, khích bác đi...Thua thôi.Bởi vì sao?Vì hắn nói đúng.Bởi vì sao?Những người còn lại thấp cổ bé họng.Bởi vì sao?Vì hắn Giàu.Suy ra,ai cũng nể hắn.Hắn đẹp, hắn giàu, hắn có tài, có khí chí, chơi đẹp và xử đẹp.Trai chỉ có nước bu vào hắn.

Bọn hắn đang hả hê trong một Bar.Hắn tích tung tiền vào thứ tiêu khiển này.Với mọi quán bar, hắn là Vip.Có cái hoá đơn nào dưới "hai chai" trong một đêm của hắn?Bù khú như thế này, với hắn là chuyện bình thường.Ngưỡng mộ thật, nhìn kìa, bao nhiêu cặp mắt của mấy anh chàng "trai nhảy" đang đổ dồn về phía hắn.Đang mong gì thế nhỉ?Đến trước mặt hắn mà lắc lư đi, có cơ may đấy!

-Chào anh-Một tên tóc nhuộm vàng khè, cao,mũi đeo khuyên.Cười rất duyên đến hết cỡ với hắn- Nhớ em không?Kevin nè.

-Kevin nào?-Hắn phì phèo điếu thuốc mà không mảy may dành cho "tên tóc nhuộn vàng" một tia nhìn- À...phải thằng yêu cầu anh không dùng bao cao su không?Là em à?

-Ơ...-Ngượng đến tím mặt.May mà những ngọn đèn vàng leo lắt không phản bội "tên tóc nhuộm vàng" này.

Quê độ.Chuồn nhanh.Bọn bạn hắn cười rũ rượi.Nếu giới thiệu là Tom, là John...hay bất kì cái tên lạ nào khác, may ra hắn còn để ý.Đúng rồi, hắn không có thói quen hai lần qua đêm với một người.

Một vóc dáng thấp bé, ưỡn ẹo đang tiến về phía hắn.Cái giọng tỷ lệ thuận với thân hình,"tú bà" nhễ nhại:

-Sao hả anh?Không ưng ai à?Hay cần hàng mới?Em giới thiệu cho.

Hắn gạt tàn thuốc:

-Hàng mới?Ai, em mang ra đây.

-Hí hí hí
-"Tú bà" cười giọng ngựa-Cu này mới xin vào làm hôm qua.Tướng tá cũng được.Là sinh viên.Nhưng em không biết à...

-Biết sao?


-Có chịu anh hay không?Nom bộ dạng cũng không phải...Em chỉ mới nhéo mông, mà nó cứ như con bò chọc tiết ấy.

Lại thêm một tràng cười.Hắn cũng cười.

-Kìa.Anh nhìn kìa-"mụ giọng ngựa" đưa tay chi-Sơmi trắng, đóng thùng.Tiếp viên mới đấy.

Hắn quay mắt dòm chăm chăm...trong ba giây.Bật lửa cho điếu thuốc kế tiếp:

-Kêu nó ra đây.Anh xem.

Xong đoạn thò tay vào túi, móc ví, rút hai tờ polime xanh:

-Của em.

-Hí hí hí...


Giọng cười như ngựa hí làm át cả tiếng nhạc.Hàng đêm, những việc như vầy xảy ra như cơm bữa.Tự nhiên như cái quy luật của nó vậy.Hàng mới đến, lả lơi vài câu...thế là một trong những khách sạn tại Sài gòn...có việc làm.Đơn giản.Sáng mai ra,đường ai nấy đi.Một kẻ thoả mãn và một kẻ có tiền.Xoàng!

Nhưng hôm nay,hắn không mất tiền và một trong những khách sạn tại Sài gòn không có việc làm.

-Dạ chào anh.Cần dùng gì ạ?-Chàng thanh niên lịch sự.

Hắn nhếch mép cười đểu:

-Cần một "bữa tiệc" mang tên tình dục.

Hắn trả lời bình thản đến bình thường.Tác phong hắn là thế.Vẻ ngây ngô của chàng thanh niên trắng trẻo đầu đinh, có nụ cười rạng ngời làm hắn thích thú rồi.Tự nhủ, đêm nay tên này phải là của hắn.Nhiều trò chơi trong "bữa tiệc tình dục" làm hắn phấn khích.Phấn khích một đêm.

Chàng thanh niên tròn mắt:

-Là gì ạ?Em không hiểu?

Hắn im.Hắn sắp bực bội rồi đấy.Một gã trong đám bạn của hắn lên tiếng:

-Sao em?Ảnh thích em.Trao đổi thôi.Đi với ảnh, trả tiền không tệ đâu.

Vẻ mặt ngạc nhiên đến tội nghiệp của chàng thanh niên từ từ dãn ra.Chàng hiểu.Hiểu chuyện gì đang xảy ra.Chàng- gã sinh viên nghèo làm mọi việc để kiếm sống, xin được một chân bồi bàn ở đây.Chàng quá hiểu hắn muốn gì.Hắn muốn chàng.Cái thế giới gay này nhiều khi phức tạp quá hoá ra đơn giản.Cái "giá" của chàng chỉ ví với cuộc trao đổi bình thường thế này ư?Làm vậy, coi thường chàng quá rồi.Chàng nghèo, chàng bán thời gian để kiếm tiền, chứ đâu bán thân, bán xác?!Chàng cũng là người đồng tính, nhưng là người đồng tính sống lành mạnh.Chàng đâu phải callboy.

-Xin lỗi.Mấy anh nhầm người rồi.Tôi không phải callboy.

Chàng dợm bước quay đi.Nhưng vẫn quay lại bồi một câu.Câu này, lần đầu tiên làm hắn tím mặt.Chàng nhìn thẳng vào hắn:

-Nếu như không cưỡng lại được.Nếu như thèm thuồng "bữa tiệc" đến như vậy...cảm phiền ra đường mà tìm.Nơi đây...

-Mày nói cái gì vậy?Mày có biết
...-"Mụ giọng ngựa" ré lên the thé.

"Nơi đây không tiếp những người như anh".Ừ, chàng định nói thế.Nhưng chàng lầm.Nơi đây luôn hoan nghênh tiếp những người như hắn.Chàng đâu biết hắn là Vip.Chàng đâu biết ở đây có bao nhiêu kẻ tình nguyện xếp hàng dưới chân hắn.Lần này coi như chàng sai rồi, chàng dám thách thức hắn.

-Anh...,em xin lỗi.Thằng này mới vào làm.Nó không biết.

-Không sao.Khá lắm.-Hắn đang "quê" vì chàng à?Phải không?

-Anh cần người khác chứ...


Không.Hắn tính tiền.về.Chàng làm hắn mất hứng.Chàng nói vậy chẳng khác nào dội co hắn một gáo nước lạnh?Thú vị lắm, hình như chàng chưa biết hắn là ai!Một kẻ luôn ngạo nghễ như hắn, dám công bố mạnh miệng trước đám bạn như hắn...vậy mà bị tên nhân viên quèn trả lời một cách mỉa mai.Hắn tức, nhưng không làm gì được.Hắn phải làm được điều này, nhất định tên này phải qua đêm cùng hắn.Nhất định hắn sẽ làm được.


2.

Chàng bị đuổi việc.Điều 100% chàng chắc chắn như thế.Chẳng Bar nào lại đi mướn người "đuổi khách" như chàng.Sinh viên như chàng có mà đầy.Họ không thiếu người làm mướn.Chấp nhận thôi.Ở lại, có nghĩa là chàng phải chịu phục tùng hắn.Chàng không cam tâm.Nghèo có bản chất của nghèo.Đâu vì nghèo mà bắt chàng hạ gục dưới chân hắn?Chàng đâu muốn lần sau, nếu gặp lại, hắn nhìn chàng và nói:"Em là ai?Anh không nhớ".Tóm lại, chàng đâu muốn bị "ngượng tím mặt" như "tên tóc nhuộm vàng"!Không làm chỗ này, thì có chỗ khác.Đối với chàng, thời buổi này, việc và người luôn cân bằng.

-Dạ, em là sinh viên Kiến trúc ạ!

-Giỏi vậy à?Đưa hồ sơ chị xem-
Chị tiếp viên mặc áo xanh niềm nở.

Chàng cười.Quán bar này có vẻ lịch sự.Ít nhất không như chỗ kia, và ít nhất chàng không gặp lại hắn.

-Lê Bảo Nam?1984?...-Chị tiếp viên cười nhạt-Xin lỗi, chỗ chị hình như đã đủ nhân viên rồi ạ!Chị xin lỗi...

Dấu chấm hỏi?Kì lạ đến ngược đời.Sao Thế nhỉ?Niềm nở coi hồ sơ, rồi lại nói có đủ nhân viên?Chàng chẳng hiểu.Sự đời là thế, có lẽ họ không thích mình.Lại tìm nơi khác thôi.Chuyện nhỏ.Chàng không làm buổi sáng được, sáng chàng còn phải đi học.Cuối tuần thì đi dạy thêm.Thế nên chỉ có ban đêm chàng rảnh.Làm ở bar là tốt nhất.

Lần thứ hai.Lập lại y như lần đầu.

Lần thứ ba.Y chang lần thứ hai.

Và lần thứ tư, chàng hiểu vấn đề.Ai đang ra tay ngăn cản chàng?Mọi quán bar, chẳng nơi nào nhận chàng.Là hắn chứ ai.Hắn đã can thiệp.Lê Bảo Nam,1984-cái thông tin đó, chẳng bar nào dám nhận chàng.Ghê gớm thật.Chàng không ngờ hắn thù dai như thế.Chàng chỉ muốn yên ổn,muốn có việc làm để trang rải cho việc học.Sao hắn lại không buông tha cho chàng?Phải làm sao khi tất cả,có thể tất cả quán bar, hay nơi nào khác nữa lại chẳng nhận chàng?Hắn muốn chàng chịu thua, nhưng chơi trò này hèn quá.Chàng không muốn đấu với hắn, lại càng không muốn mất việc làm-đồng nghĩa với mất việc học.Trai dân tỉnh như chàng, tự lập là điều tốt.Chàng không muốn việc học của chàng là gánh nặng cho gia đình.Suy đi nghĩ lại, đấu với hắn là phương pháp tốt nhất.Đấu à?Không, chỉ làm rõ.

Giám đốc công ty thương mại X à?Ok, số điện thoại đây-Chàng lục cuốn danh bạ.Chàng gọi cho hắn, nói chuyện phải quấy với hắn.Mà phải công ty X không nhỉ?Phải rồi, nhớ lần bị đuổi việc,"mụ giọng ngựa" có nói với hắn:"Thằng cha đó không tầm thường đâu.Giám đốc công ty X đàng hoàng.Mày nên cẩn thận đi, chỗ chúng tao không nhận mày...".Người có tiền luôn được xã hội niềm nở đón nhận.Kì thật!Chàng ngán ngẩm...

-Alô.

-Alô.Phải công ty X không ạ?

-Đúng rồi.Anh cần gì?

-Cho tôi gặp giám đốc...Nguyễn Vũ Hoàng.

-Tôi đây.Giám đốc Hoàng đây.Cậu cần gì?


Là hắn đây rồi.Chàng có nên làm rõ mọi chuyện không nhỉ?Lỡ gọi rồi mà,chàng hít một hơi dài:

-Xin việc.Lê Bảo Nam.Ông nhận không?

-À...

-Sao?Không nhận chứ gì?Dĩ nhiên rồi, có kẻ nào đang ngăn cản tôi mà.Xin ông, đừng đùa như vậy.Chuyện hôm trước, hoàn toàn không liên quan đến việc làm của tôi.Một giám đốc, đừng để người khác nghĩ mình là con người hẹp hòi.


Chàng làm một...tràng.Hình như bao nhiêu bực tức đều tuôn ra trong câu chữ.Chàng tiếp:

-Chỉ là chuyện cá nhân.Ông nghĩ mọi người không dám nghĩ xấu về ông như thế à?Chỉ tại ông có tiền.Người ta sợ thế lực của ông.Còn với tôi,nếu ông dùng thế lực không lành mạnh của mình ra mà chống chế.Thì tôi thấy ông là kẻ thua cuộc thảm hại đấy.Ông mà...

-Thôi đủ rồi-
Hắn chậm rãi-Tôi không nghĩ thế, tôi chỉ muốn em liên lạc với tôi.Tôi chờ em mấy ngày nay rồi.Chúng ta hẹn gặp nhé?8h tối tại quầy bar ở Diamon.Tôi chờ em.

Hẹn à?Chàng nghĩ bụng.Được đấy, vấn đề này cần phải rõ ràng, cần được giải quyết.

-Nhớ trả lại tôi tiền cho cuộc gọi này.8h.Đúng giờ nhé.

Cụp.Chàng gác máy.


3.

Cụp. Hắn buông ống nghe. lệnh của hắn là lệnh trời, lời của hắn là lời vua. Từ lúc thành công về tất cả mọi mặt, chưa có ai dám cãi lời hắn - giám đốc trẻ. Vậy mà hôm nay chàng - sinh viên nghèo lại cả gan lớn tiếng mắng nhiếc hắn. Hắn cười một cách thích thú. Chàng làm hắn tò mò. Chỉ cần hắn vung tay là chàng bẹp dí thôi, hắn có quyền mà. Nhưng hắn không làm vậy. Hắn muốn “vờn” chàng. Hắn tin rằng cuối cùng chàng cũng phải quỵ luỵ dưới hắn. Cương vị của một vị quyền thế không cho phép hắn thua.

8h tối hôm ấy, hắn không đến. Không biết vì vô tình hay cố ý hắn làm chàng phải đợi. Tối ấy hắn có cuộc hẹn với khách hàng trước rồi. Ừ, nên để chàng đợi thôi. Hắn là giám đốc, là ông chủ, còn chàng ư … đâu có quan trọng với hắn? Với lại, hắn cần dùng chiêu này. Theo hắn thì ông chủ luôn luôn có cuộc gặp đột xuất. Tuỳ. Hứng hắn đến chỗ chàng, không thì thôi. Bỏ. Bản chất hắn, tự cho mình cái nguyên tắc riêng đó rồi.

Hắn về nhà vừa tầm 0h. Sau một ngày ủê oải, hắn muốn nằm lăn ra cho đã. Căm nhà trống - một biệt thự dạng nhỏ, nhưng … thiếu bóng dáng một người. Ai? Thiếu ai? Hắn không biết, chỉ có tình yêu mới biết. Hắn cần vòng tay một người. Những cuộc “ăn chơi” trong đời hắn, chưa bao giờ “xảy ra” tại ngôi nhà này. Chẳng ai biết hắn là người ngăn nắp kỹ lưỡng. Hắn muốn cảm giác gì đó yên bình. Ngôi nhà của hắn phải dịu dàng, bình yên … Những người xuất hiện trong đời hắn có bao nhiêu nhỉ? Một? Mười? Hàng trăm? Hắn không nhớ. Hắn chỉ nhớ toàn lũ lợi dụng. Hắn vẫn bi quan rằng tình yêu trong giới gay hoàn toàn vô nghĩa. 30 tuổi đầu, hẳn chẳng bao giờ có cái gọi là tình yêu đích thực. Mà mấy người đến với hắn, có ai thật lòng? Ai cũng nghĩ hắn có tất cả, muốn gì có đó, ngay cả hắn cũng ép mình nghĩ vậy. Hắn có gì nhỉ? Có gì ngoài nỗi cô đơn lúc này.

Hắn nghĩ đến chàng. Chàng là người đầu tiên làm hắn nghĩ đến nhiều hơn … hai ngày. Cả tuần rồi, hắn vẫn nghĩ đến chàng. Duy nhất, chỉ có chàng là người dám không làm hắn thoả mãn. Điều đó khiến hắn có cảm giác thua. Thua ai chứ thua một tên nghèo nàn lại làm hắn khó chịu. Chàng …, chà cuộc hẹn 8h, hắn không đến. Chàng có đợi hắn không nhỉ? Chắc là … Tự nhiên, hắn muốn ôm chàng trong lúc này, muốn gối đầu lên đùi chàng. Hắn muốn có chàng, sở hữu chàng. Cũng lần đầu tiên hắn khát khao thứ gì … nhưng không dễ dàng đối với hắn.

Hắn nằm sóng xoài trên bộ ghế sa-lông. Ngủ. Nhìn hắn như thiên thần.

Chàng đợi hắn trong nỗi giận lên đến tột cùng. Đã 10h hơn rồi mà hắn vẫn mảy may không bén mảng đến. Chàng nghĩ nếu trong lúc này hắn đến, chàng sẽ tạt ngay ly nước vào mặt hắn cho bõ ghét. Nhưng vô vọng. Quầy bar không còn ai. Chàng về.

Đêm. Chàng miên man nghĩ về hắn. Muốn ngũ nhưng nỗi giận không cho phép chàng nhắm mắt. Chàng nhớ lại buổi gặp mặt trong quán bar, giá lúc ấy chàng đưa tay đấm vào mặt hắn thì đâu có tức như ngày hôm nay. Hắn đang chơi xỏ chàng đây mà. Mọi cách làm của hắn đều trở nên hèn hạ trong mắt chàng. Chàng đang canh cánh trong mình một suy nghĩ : không tha thứ cho hắn.


4.

-Tại sao ông không đến? Tác phong của một vị giám đốc là thế sao? - Chàng hình như gằn giọng từng chữ trong chiếc phone công cộng.

-À, hôm qua à? Tôi bận công việc, và dĩ nhiên công việc của tôi quan trọng hơn việc gặp em - hắn bình thản trả lời một cách lạnh lùng.

Chàng tức lắm. Cái cách trả lời của hắn làm chàng tức sôi máu. Sao trên đời này lại có một kẻ ngang tàng như hắn được nhỉ? Chàng đâu muốn dây dưa với hắn làm gì!

-Vậy sao? Tuỳ ông. Nhưng làm ơn buông tha cho tôi đi, được không?

-Tôi làm gì em?

-Làm gì? Làm tôi thành một kẻ vô công rỗi nghề trong lúc này mà nói không làm gì à?
- Chàng gần như là hét, cơn giận làm chàng mất bình tĩnh - Thôi được rồi, ông nói đi, tôi phải làm gì ông mới hả dạ? Thưa vị giám đốc ngang tàng?

-Làm người tình của anh? Em chịu không?

-Gì? Ông điên à? - Thật hết sức chịu nổi ông này - Hoá ra ông là giám đốc bệnh viện tâm thần.

-Nói sao cũng được. Anh muốn gặp em …

-Lại chơi trò cho tôi leo cây à? Đừng có mơ, xưa rồi
- Chàng cướp lời.

-Không. Cũng 8h tại chỗ hẹn cũ. Em nhớ đến.

Ha! Lại nói cả “Em nhớ đến” cơ đấy! Không biết ai là người nói câu đó? Chàng hay hắn? Quá thể!

-Lần cuối, nếu ông đánh bàì chuồn, tôi có cớ kiện ông ra toàn vì áp bức người khác quá đáng.

Hắn làm chàng có ấn tượng. Trong đời chàng, chưa bao giờ “bắt gặp” một con người như hắn cả. Chàng vẫn nghĩ hắn là người tốt. Kì thật, không phải hắn làm cho chàng bao phen phải khốn đốn đó sao? Ở hắn toát lên vẻ gì đó rất đàn ông, rất quấn hút. Mà đây lại là mẫu người chàng thích. Hắn từ bỏ chàng để chọn công việc, hắn thuộc “type” người có trách nhiệm. Nếu như bắt chàng yêu, thì chàng sẽ yêu người đàn ông như hắn. Như hắn? Thì là hắn đó. Không lẽ trái tim chàng cũng đang rung động. Hắn nói gì nhỉ? “Làm người tình của anh …”, chàng cười. Nỗi buồn bực tức giận đang chuyển dần thành xao xuyến bâng khuâng.

Chàng xuất hiện ở chỗ hẹn lúc 8h15. Chàng cố tình cho hắn đợi 15 phút. Hắn kìa, đang ngồi đó phì phèo điếu thuốc lá. Quấn hút lạ thường, hâu như hắn là trung tâm cho mọi ánh nhìn của bao cô gái. Nhưng chẳng sao, hắn đang hẹn càng. Hắn, là của chàng. Chàng không nhận ra rằng, suy nghĩ của chàng đối với hắn đang thay đổi rõ rệt. Hắn mặc sơ mi sọc xanh, để hở hai hàng nút, phô bộ ngực đậm chất của đàn ông. Tóc hắn không vuốt gel, nhưng để lộ vầng trán vuông lãng tử. Nhìn hắn thật tuyệt. Vẻ mệt mỏi sau một ngày làm việc vẫn không giảm bớt đi nét quyến rũ của hắn. Chàng có cảm giác đang hẹn với người chàng yêu.

-Chào … ông … anh. Chào anh - Hắn làm chàng khớp

-Chào em, tưởng em trả thù việc hôm qua bằng cách không đến chứ.

-Mười lăm phút đối với một vị giám đốc, cũng không tệ nhỉ?
- Chàng muốn xem phản ứng của hắn.

-Lỡ mười lăm phút nhưng có được em, đâu có tệ!

Trời! Hắn cũng khéo miệng gớm. Nhưng chàng cũng đâu có vừa.

-Anh lầm rồi, tôi không phải vật cho anh sở hữu. Thay từ “có” bằng từ “thấy” có lí hơn.

-Sao cũng được - Hắn cười - Thấy được em thế này cũng vui rồi.

-Vậy à? Vui như thế, tôi làm anh vui như thế. Huề nhé. Anh cũng vui vẻ buông tha cho tôi nhé. Thế nào?

-Haha , vẫn còn chỗ nhận em làm việc mà?
- Hắn ngang nhiên phả làn khói thuốc trước mặt chàng.

-Chỗ nào? - Chàng ho sặc sụa - Anh không được học phép lịch sự sao?

-Anh. Anh nhận em.

-Nhận tôi? Làm gì? Tôi cần một việc làm đàng hoàng.


-Dĩ nhiên đàng hoàng. Anh đâu bảo em làm ăn cướp.

-Thế, làm gì cho anh?

-Người yêu.

-Hahaha …


Hắn làm chàng cười ngất ngây. Câu trả lời này của hắn, chàng đã lường trước rồi. Thật đúng là, hắn đang thích chàng. Còn chàng thì sao? Không phải hắn đang làm chàng xao xuyến?

-Người yêu à? - Chàng nhìn thẳng - Làm việc này, cũng vui đấy nhỉ?

-Sao? Em đồng ý à?

-Để xem … cũng không tệ. Người yêu của anh …. thế lương tháng bao nhiêu?

-Em cần bao nhiêu?
- Hắn hất mặt.

-Khó nói lắm …

-Là sao?

-Thôi, câu trả lời, ngày mai tôi sẽ gọi cho anh. Mình về đi. Và dĩ nhiên anh phải tính tiền


Chàng đứng dậy, bỏ về. Đằng sau là giọng cười của hắn. Cũng may là chàng bỏ về kịp, nếu không chàng chẳng biết phải trả lời sao cả. Cứ y như trong phim. Chàng thích hắn rồi. Nếu từ chối, chàng sẽ mất cơ hội “dây dưa” với hắn. Hắn đang thu hút chàng mà. Nếu đồng ý thì chẳng khác nào giống như tất cả hạng người mà trước đây hắn từng gặp? Chàng hành xử bỏ bề như vậy là khôn.


5.

Hắn đang ở trong công ty làm việc. Hôm qua hắn đã gặp chàng. Nhất định rồi, hắn phải có chàng. Có như một người yêu thật sự. Nếu như hôm qua chàng trả lời: “Tôi cần một tháng năm triệu (hay mười triệu …)” trước mặt hắn thì ra sao nhỉ? Thì chàng chỉ là phường tầm thường trong mắt hắn thôi. Hoá ra để sở hữu chàng hắn chỉ bỏ ra vài xấp tiền. Đơn giản vậy sao? Chàng làm hắn bất ngờ. Hắn muốn biết câu trả lời của chàng. Ở chàng, hình như hắn mơ hồ nhận ra được định hình của Tình Yêu. Hắn cảm thấy chàng cần được tôn trọng. Hắn yêu chàng vì điều đó ư? Chàng làm hắn như một con thú hoang được thuần chủng. Lát nữa đây, chàng sẽ gọi điện thoại để trả lời cho hắn. Chàng có đồng ý yêu một người như hắn hay không? Chỉ có chàng biết. Và chàng sẽ đưa ra điều kiện gì? Điều kiện của chàng là gì? Ô hay … yêu thuộc về con tim, tình yêu nơi con tim cũng cần cả điều kiện hay sao? Hắn chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại. Chờ.

Cả đêm hôm qua chàng không ngủ. Chàng nghĩ về hắn. Hắn thật dễ thương, chàng cười thầm. Mọi cung bậc cảm xúc của chàng dân trào khi nghĩ về hắn. Nghĩ về hắn? Ôi, đầu chàng đang muốn vỡ tung ra. Phải trả lời sao đây? Chàng sẽ phải trả lời, mà câu trả lời của chàng chắc chắn không phải cái gật đầu đồng ý dễ dãi thế.

Bầu trời trong xanh kì lạ. Không khí làm bất cứ ai cũng sảng khoái. Tay chàng run run khi nhấn từng số điện thoại. Chàng gọi cho hắn.

Reng …

-Alô - Giọng hắn thật vội vạ. Chàng cười.

-Chào giám đốc.

-Em à? Anh đợi nãy giờ, sao em …?


Chưa khi nào chàng thấy hắn dễ thương hơn lúc này. Ánh mắt của hắn chắc hớn hở lắm. Đôi tay của hắn chắc run run lắm … như chàng vậy.

-Em đồng ý làm việc cho anh. Lương chắc không tệ đâu anh nhỉ.

-Em …

-Khoan. Chỉ cần anh trả cho em …

-Em cần gì?

-Trái tim của anh. Lý trí của anh. Suy nghĩ của anh. Những thứ đó có xứng đáng với tình yêu của em không?


Chàng nghe tiếng hắn thở. Ấm áp lạ thường

-Anh yêu em. Anh đồng ý tất cả ...

MatBiet@TYTV2005



About The Author

Sinh ngày 10/10/1994, hiện nay Ninh đang là sinh viên trường Đại học Thăng Long. Bạn đã tốt nghiệp PTDL Lương Thế Vinh với 12 năm học sinh giỏi, giành được giải Kim Đồng 2009, nhận được bằng khen của TW Đoàn và Hội Đồng Đội thành phố Hà Nội 2 năm liền, 4 năm là liên đội trưởng xuất sắc và 10 năm là 1 cậu lớp trưởng giỏi,.. Đặc biệt hơn, bạn chính là "cha đẻ" của kênh phát thanh trực tuyến titoradio.net các bạn ạ!

0 nhận xét