Nếu việc đi vào con ngõ nhỏ vẫn còn quá chung, vậy hãy tưởng tượng, bạn là con trai, và bạn yêu một người con trai khác, như là đi vào một nơi thật tối, lập lòe vụng trộm xa xa một vài ánh điện hắt ra từ những ô cửa và thứ mà cảm nhận là bàn tay hắn nắm lấy tay bạn.
Tình trai, mông lung... giống như đi vào một con ngõ nhỏ, thật nhỏ. Một khi đã đâm vào, bạn chỉ có thể tiến lên trước mà không có chỗ để quay đầu xe đi ngược lại. Bạn chỉ có thể đi mà không biết mình đang ở đâu và sẽ đi đến đâu.Nhưng người ta không bao giờ tìm ra câu trả lời nếu họ không tiếp tục đi.
Tình yêu bắt đầu, hai người cầm tay nhau bước qua những ngõ nhỏ. Tình yêu lớn dần, bạn bước vào con phố rực rỡ. Còn yêu, người ta còn nắm tay nhau, để không lạc mất nhau trong những đám đông tấp nập.
Tình trai là phải đi qua nhiều ngõ tối mà không cần ánh sáng, cho dù không biết trước mặt là gì, và điều quan trọng là họ không cần biết, họ thấy hạnh phúc và thấy cần tiếp tục nắm tay, cùng tiếp tục ở bên nhau.
Tình trai là không cần đến đôi mắt, chỉ cần bàn tay, đôi chân và trái tim còn thổn thức.
